Thứ Hai, 13 tháng 4, 2009

20 năm sau vụ Thiên An Môn : Câu chuyện của một người sống sót

Nguồn : Diễn đàn dân chủ

(Chú ý, trong bài viết có những hình ảnh minh họa đẫm máu, những ai bị sốc vì những hình ảnh này không nên xem)

Saturday, April 11, 2009 - Bắc Kinh ( AP ) - Hai mươi năm sau khi quân đội Trung Cộng đàn áp những người chống đối tại quảng trường Thiên An Môn, những chi tiết về vụ đó vẫn còn mới mẻ trong tâm khảm của Qi Zhiyong. Mùi sặc sụa của lựu đạn cay.Người bị chiến xa cán nát thây. Cái đau đến tê dại khi một viên đạn xuyên qua bắp chân trái của ông ta.


Các cuộc biểu tình phản đối do sinh viên dẫn đầu ngay tại trung tâm thủ đô Trung Cộng đã kéo dài được nhiều tuần lễ, một tiếng kêu gọi không ai có thể ngờ đến để đòi quyền tự do và đòi chấm dứt tệ nạn tham nhũng trong giới cầm quyền. Cuộc nổi dậy bắt ngòi từ cái chết vào ngày 15 Tháng Tư của một lãnh tụ đảng được mọi người kính yêu nhưng đã bị hất cẳng bởi phe cứng rắn. Những cuộc nổi dậy lúc ban đầu đó hầu hết đều bất bạo động, cho dù là ngay sau khi lệnh giới nghiêm được ban hành vào ngày 20 Tháng Năm.

Thế nhưng vào cuối ngày 3 Tháng Sáu, 1989, thì chính quyền đã hết còn giữ được kiên nhẫn.

“Tôi thấy người ta bị cán chết. Máu văng tung tóe khắp nơi”, ông Qi nói như thế, năm đó ông là một công nhân 33 tuổi. “Những chiếc xe tăng cứ thế tiến tới như chỗ không người. Tóc tôi dựng ngược cả lên. Tôi sợ rét run đến tận xương tủy”.

Chứng kiến được cảnh đàn áp đó, rồi sau đấy mất một chân đã hóa xác Qi từ một ủng hộ viên trung kiên của đảng thành một người hoạt động chỉ còn mỗi mục đích giản dị là nói lên về những biến cố mà giới cầm quyền đã tìm cách tẩy xóa khỏi lịch sử.

Những nỗ lực của ông đã khiến ông mất việc, mất vợ và mất luôn tự do. Thế nhưng ông đã tìm ra được niềm tin mới mẻ nơi đạo Thiên Chúa và chỉ có sự kiên trì đã giúp ông ta tiếp tục chí hướng của mình.

“Thế hệ trẻ ngày nay, họ ăn “hamburgers” và ăn mặc quần áo kiểu cọ theo mốt mới. Thế nhưng khi có ai nhắc đến biến cố vào ngày 4 Tháng Tư thì họ chỉ có một ý niệm rất mù mờ về những gì đã xảy ra”, Qi nói như thế. “Dân chủ là cho mọi người, và chúng tôi cần nói với mọi người và đem cái ý tưởng đó đến vói họ”.

Chính quyền chưa hề tường trình lại toàn bộ biến cố đó và trong thực tế đã coi mọi bàn bạc về đề tài đó như chuyện cấm kỵ. Giới cầm quyền nói rằng đấy là họ trấn áp những cuộc biểu tình “nhằm chống phá cách mạng” để duy trì sự ổn định chung cho toàn thể xã hội và lót đường cho những thành quả về mặt kinh tế.

“Ðảng Cộng Sản rêu rao rằng mình là cứu tinh của nhân dân và tự coi mình như một cái gì đấy vinh quang nhất trên thế gian này”. Họ nói là họ yêu thương nhân dân cũng như quan tâm đến những quyền nhân bản”, Qi nói. “Nhưng họ lại cho nổ súng vào dân và 20 năm sau vẫn còn chưa chịu thừa nhận”.

Những ai tìm cách xóa tan sự câm lặng đó đều bị nhà cầm quyền triệt hạ. Zhang Shijun, một cựu quân nhân có tham gia vào vụ trấn áp năm 1989 và có kêu gọi các giới chính quyền thầm định lại vụ đổ máu tàn khốc đó đã bị bắt giữ tháng vừa qua sau khi trả lời một cuộc phỏng vấn với Associated Press. Cho đến nay vẫn chả ai biết gì về số phận của đương sự. (Tr. N.)

***

Tội ác của nhà cầm quyền Trung Quốc chống lại nhân loại
Hãy so sánh và suy nghĩ

blog Vang Anh
Từ DAJIYUAN.COM

Lịch sử đẫm máu của ĐCSTQ

Từ khi ĐCSTQ (Đảng cộng sản Trung Quốc) lên nắm quyền vào năm 1949 tới nay, thống kê được khoảng 65 tới 80 triệu người đã phải chịu cái chết bất tự nhiên trong bàn tay của ĐCSTQ. Dưới đây là những con số nói lên lịch sử đẫm máu của ĐCSTQ trong 56 năm cầm quyền của mình.

1950-1952, khoảng 2,4~5 triệu người bị giết trong các cuộc vận động Cải cách ruộng đất và Trấn áp phản cách mạng

Với chiêu bài “cải cách ruộng đất” và trấn áp những phần tử “phản động”, chỉ trong vẻn vẹn hai năm ngắn ngủi, giới chức của ĐCSTQ đã giết hại 2,4 triệu người. Đó là con số do bản thân ĐCSTQ công bố. Những ước đoán khác cho các con số lên tới 5 triệu người. Bằng bạo lực, ĐCSTQ đã đạt được ba mục tiêu nó đề ra: (1) tiêu diệt hoàn toàn giới sở hữu đất đai và giới chức tại nông thôn, và thay vào đó là người của ĐCSTQ; (2) cướp trắng từ những người bị giết hại một lượng lớn tài sản nhân dân; (3) gieo rắc nỗi sợ hãi ĐCSTQ, một ám ảnh vĩnh viễn không bao giờ xoá nhoà trong lòng người dân Trung Quốc.

1959-1961, khoảng 30~40 triệu người bị chết trong chiến dịch Đại nhảy vọt

Bằng âm mưu nham hiểm dưới chiêu bài nhân đôi sản lượng thép của Trung Quốc, ĐCSTQ trên thực tế đã biến toàn Trung Quốc thành một trại cưỡng bức lao động quy mô lớn: bắt tất cả người dân Trung Quốc phải tham gia ý đồ ngông cuồng sản xuất thép. Nông dân buộc phải bỏ hoang ruộng để làm thép, bỏ phí cả hoa màu, lúa mạch chín và hoang phế ngoài đồng. Đồng thời, quan chức chính phủ bịa đặt báo cáo rằng sản lượng lúa đang năng vọt, khiến người dân háo hức hơn nữa. Kết quả: 30~40 triệu người bị chết đói và Trung Quốc lâm vào cảnh kinh tế kiệt quệ. Sau tất cả những việc ấy, ĐCSTQ tuyên truyền khắp nơi rằng đó là do “thiên tai”. Nhưng trên thực tế, không một thiên tai nào được ghi nhận đã xảy ra vào thời đó cả.

1966-1976, khoảng 7~8 triệu người bị giết hoặc bị ép tự vẫn trong Đại Cách mạng Văn hoá

Cách mạng Văn hoá không gì khác hơn là một chiến dịch nhằm phá sạch tất cả văn hoá truyền thống và đức tin của người dân Trung Quốc. Chiến dịch này đã dẫn đến những thảm trạng vô luân như con cái đánh đập và thậm chí giết cha mẹ mình, học sinh lăng mạ và giết bỏ thầy cô giáo, thanh niên đàn áp người già. Nhiều người bị “nộp” cho giới chức Trung Cộng (Đảng cộng sản Trung Quốc) để trở thành món đồ bị chà đạp nhân phẩm ngay nơi công cộng. “Giết” thậm chí đã trở thành một tiêu chí để xem một cá nhân có trung thành với sự nghiệp cách mạng của ĐCSTQ hay không. Tình cảnh đại loạn xảy ra khắp nơi, và một số nơi diễn ra công khai hoạt động ăn thịt người. “Thế giới bên ngoài chỉ cảm nhận một góc nhìn hời hợt của bạo lực,” Kenneth Lieberthal, một học giả nghiên cứu Trung Quốc, viết, “khi những xác người đã bị xé nát, nhiều cái không có đầu, trôi nổi trên sông Trân Châu, Hương Cảng.”

Ngày 4/6/1989, khoảng 600~10 000 người bị thảm sát tại quảng trường Thiên An Môn

Để kết thúc những cuộc biểu tình ngồi và tuyệt thực của sinh viên tại quảng trường Thiên An Môn, Bắc Kinh, ĐCSTQ đã viện đến bạo lực và điều quân đội vũ trang. Những học sinh tay không bị bắn gục và bị xe tăng giày xéo. Đến tận ngày hôm nay, ĐCSTQ vẫn chối bỏ trách nhiệm và không chịu thừa nhật bất kỳ tội lỗi nào của mình trong cuộc tắm máu thê thảm này.

Từ 1999 đến nay, ước tính 5.000~7.000 người bị giết, khoảng 3 triệu người bị cầm tù trong cuộc bức hại Pháp Luân Công

Tháng 7/1999, dưới lệnh của độc tài Giang Trạch Dân, bấy giờ là chủ tịch Trung Quốc, tổng bí thư ĐCSTQ, và là chủ tịch quân uỷ trung ương, ĐCSTQ dã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Cuộc bức hại vô nhân đạo ấy được nhà nghiên cứu Trung Quốc, ông Willy Lam mô tả như: “ném Trung Quốc về thời Cách mạng văn hoá”. Đã có khoảng 30.000 trường hợp được ghi nhận bị ĐCSTQ tra tấn và ngược đãi, và ước tính khoảng 3 triệu người vô tội đang bị giam cầm trong nhà tù, trại cưỡng bức lao động hoặc nhà thương điên. Phụ nữ bị cưỡng dâm, bị bắt phá thai, bị xâm phạm tình dục bởi giới chức Trung Cộng. Cuộc bức hại Pháp Luân Công được xem là một chiến dịch khủng bổ nhắm vào một nhóm người đơn độc và nó có quy mô lớn nhất, lâu dài nhất, có tổ chức nhất, và tốn kém nhất trong toàn lịch sử dân tộc Trung Hoa.
ĐÂY LÀ CHI TIẾT VỀ CUỘC BIỂU TÌNH VÀ TÀN SÁT THIÊN AN MÔN RUNG CHUYỂN THẾ GIỚI.

Nhiều vòng hoa tang và mô hình tượng Nữ thần Dân chủ của 18 năm trước đã được đặt tại góc công viên Victoria của Hong Kong để tưởng nhớ vụ đàn áp đẫm máu.

Nay đã là lãnh thổ của Trung Quốc nhưng như thường lệ, hàng nghìn người Hong Kong vẫn tham gia lễ thắp nến tưởng niệm sự kiện này.

Còn tại chính Thiên An Môn, một ngày bình thường bắt đầu với lễ chào cờ được một nhóm nhỏ dân chúng đứng xem.

Tại quảng trường luôn được canh phòng nghiêm ngặt này, năm 1989 đã chứng kiến cuộc biểu tình khổng lồ vì dân chủ của sinh viên, trí thức và người lao động Trung Quốc, kéo dài đến hơn một tháng rưỡi.

18 năm trước, cũng ngay ở vị trí những cảnh vệ này, sinh viên đã dựng tượng Nữ thần Dân chủ đối mặt với Mao Trạch Đông.

Image



CỘNG sản TQ tàn sát sinh viên tại Thiên An Môn 1989


Bức ảnh này chính là bức ảnh nổi tiếng nhất thế kỉ 20. Đây là người anh hùng thực sự. 1 người dám dũng cảm 1 mình ra ngăn chặn đoàn xe tăng vào quảng trường Thiên An Môn tàn sát sinh viên. Nhưng nỗ lực của anh cũng ko ngăn chặn được cuộc thảm sát. Theo nhiều nguồn tin, sau sự kiện này, anh cũng bị giết. Nhưng thực sự anh ấy là 1 anh hùng, bạn bè anh, con cháu của anh sẽ mãi luôn tự hào về anh. Một con người dám đứng lên đấu tranh cho công lý và chính nghĩa, một con người dám đứng lên chống lại chế độ độc tài tàn ác.
Lưu ý đây ...đã từng là người!!!

Đây chính là 1 sự kiện rất nổi bật của Trung Quốc vào năm 1989. Toàn thế giới đã lên án chính quyền Trung Quốc vì vụ việc này. Diễn biến sự kiện có thể tóm tắt như sau:
Nguyên nhân khởi đầu của sự kiện Câu chuyện bắt đầu từ cái chết của Hồ Diệu Bang, cựu tổng bí thư Ðảng CS Trung Quốc vào ngày 15 tháng 4, 1989. Hồ Diệu Bang là một người có đầu óc cấp tiến. Lúc còn là tổng bí thư ông đã cố gắng loại bỏ những tư tưởng giáo điều của ÐCSTQ trong xã hội. Ông bị những phần tử bảo thủ trong Ðảng chỉ trích gay gắt và cuối cùng bị loại ra khỏi ban lãnh đạo vào năm 1987 (ông bị buộc phải từ chức). Nhân dân Trung Quốc coi ông là người của quần chúng. Trong bản điếu văn của được đăng trên các báo, các nhà lãnh đạo đã ca ngợi công lao của Hồ Diệu Bang với Ðảng và thành tích cách mạng của ông, và sự sáng suốt nhìn nhận "sai lầm" của mình - ý nói ông đã từ chức khi biết lỗi. Bài điếu văn này gây mối bất bình trong quần chúng, nhất là giới trí thức trẻ.
Ðể chứng tỏ sự ủng hộ của mình, một nhóm sinh viên trường Ðại Học Bắc Kinh đã gửi một vòng hoa đến đài liệt sĩ ở quảng trường Thiên An Môn. Ðêm đó giới lãnh đạo ra lệnh lấy vòng hoa đi. Biết được chuyện này, ngày hôm sau ba ngàn sinh viên tuần hành vào Thiên An Môn với một bản kiến nghị gồm bảy điểm:
1. ÐCSTQ phục hồi danh dự cho Hồ Diệu Bang và nhìn nhận sai lầm đã ép ông từ chức.
2. Chấm dứt cuộc tuyên truyền chống lại "thành phần tiểu tư sản" và "gột rửa tư tưởng tiểu tư sản".
3. Bảo đảm quyền tự do ngôn luận.
4. Tăng ngân sách giáo dục.
5. Cho phép tổ chức các cuộc biểu tình ôn hòa.
6. Chấm dứt nạn tham nhũng vào bao che bằng cách công bố lương của các lãnh đạo và hồ sơ thuế.
7. Chấm dứt sự dính líu của chính quyền vào các doanh vụ bất chính.

Image

Diễn biến cuộc biểu tình

Link hình

Bản kiến nghị bị từ chối. Không khí bất mãn dâng tràn trong các trường đại học. Ngày 18/4, ba mươi ngàn sinh viên tụ tập tại quảng trường Thiên An Môn mặc cho lời yêu cầu giải tán của chính quyền.
Ngày 20/4, một đám đông tụ tập trước trụ sở của ÐCSTQ trao vòng hoa tưởng niệm Hồ Diệu Bang cho ban lãnh đạo Ðảng. Ðám đông bị cảnh sát chận lại. Sau nhiều lần cảnh cáo, cảnh sát đã đàn áp với dùi cui và bắt giữ nhiều người.

Ðêm 21/4 số người tụ tập tại Thiên An Môn lên đến hai trăm ngàn. Các lãnh tụ sinh viên biết rằng đã đến lúc họ cần phải có tổ chức. Một Ủy Ban Ðoàn Kết Sinh Viên được thành lập với hai đại diện là Vũ Khải (Wuer Kaixi) và Quang Ðán (Wang Dan). Một dàn loa phát thanh được lắp đặt với lời tuyên bố, rằng cuộc tưởng niệm nay đã biến thành một cuộc tuần hành cho dân chủ. Tất cả các trường đại học được khuyến cáo gửi đại diện đến. Bản kiến nghị bảy điểm được công bố và các phương pháp biểu tình được thông qua. Các phương pháp này gồm có tuyệt thực, bãi khóa, và biểu tình ngồi. Ban tổ chức nhấn mạnh rằng đây là cuộc biểu
tình bất bạo động.

Đêm 21.04, trước khi chôn cất ông Hồ vào hôm sau, con số sinh viên biểu tình ngồi đã lên đến 100.000. Sinh viên Bắc Kinh kêu gọi bãi khóa đại học trên toàn quốc, và các bạn đồng học của họ từ khắp đất nước tiếp tục đổ về Thiên An Môn.

Image

Hôm sau báo Nhân Dân đăng một bài chỉ trích cuộc biểu tình, gọi đây là một cuộc nổi loạn của sinh viên nhằm lật đổ chính quyền. Bài viết này thực ra là của Ban Văn Hóa Thông Tin đăng mà không thông qua chủ bút của tờ báo. Chính quyền cố gắng ngăn chặn số sinh viên đổ vào quảng trường. Nhiều người đã giả dạng làm công nhân để vượt qua các hàng rào kiểm soát. Mặc dù được chính quyền yêu cầu, các trường đại học vẫn từ chối đưa danh sách các sinh viên và giáo sư tham gia cuộc biểu tình. Tin tức lan ra, tại các tỉnh khác cũng nổ ra các cuộc biểu tình, phần lớn là bạo động. Các cơ sở chính quyền bị đốt phá. Mặc dù chính quyền đã vin vào các cuộc bạo động này để tuyên truyền chống lại sinh viên, thế giới vẫn chú tâm vào cuộc biểu tình ôn hòa tại Bắc Kinh. Mặt khác, chính quyền lại lo sợ rằng các cuộc bạo động này nếu bị tuyên truyền thái quá sẽ làm ảnh hưởng đến thương mại và đầu tư nước ngoài. Các tờ báo thiên về phía sinh viên bị đóng cửa, điện thoại tại các trường đại học bị cắt. Có tin đồn rằng chính quyền sẽ mạnh tay đàn áp cuộc biểu tình.
Ngày 27/4, một cuộc tuần hành lớn nhất trong lịch sử nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa diễn ra. Hơn 200,000 sinh viên từ 42 trường đại học đã đi bộ 40 km trên các ngả đường của Bắc Kinh. Tay trong tay, họ đã vượt qua 18 hàng rào cảnh sát. Khi đi ngang hàng rào cảnh sát, các sinh viên đã bắt tay họ với thái độ thân thiện. Hàng triệu người đứng hai bên đường chứng kiến. Họ đem thức ăn và nước uống cho những người biểu tình. Tháng Năm, cuộc biểu tình càng đông hơn. Chính quyền vẫn không công nhận các đòi hỏi chính đáng của sinh viên.
Ngày 13/5 cuộc tuyệt thực bắt đầu. Hai ngàn sinh viên tham gia vào cuột tuyệt thực. Ðài liệt sĩ tại quảng trường Thiên An Môn trở thành trung tâm của cuộc tuyệt thực. Các sinh viên mang băng đầu với chữ "tuyệt thực" và mặc áo có chữ "Không có dân chủ, chúng tôi thà chết." Giáo sư đại học và thân nhân của các sinh viên bắt đầu đổ vào quảng trường. Dân chúng đem mền và thức ăn đến cho các người biểu tình.

Ngày 19.05, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản TQ khi đó là Triệu Tử Dương đã ra phát biểu trước sinh viên. Sau khi nói rằng sinh viên cần phải giữ lấy tính mạng của mình để chứng kiến ngày đất nước hoàn thành bốn hiện đại hóa, ông tiếp: "Chúng tôi thì già rồi, không thành vấn đề gì nữa" (We are already old, it doesn't matter to us any more). Lời bộc bạch như một sự chấp nhận số phận của ông đã trở nên nổi tiếng. Và quả thật, đây chính là lần xuất hiện cuối cùng của vị Tổng Bí thư này, ông bị buộc rời khỏi chức vụ và bị quản thúc ngặt nghèo mãi cho đến khi qua đời vào tháng Giêng 2005.

Ông Triệu là người thúc đẩy các cải cách theo hướng kinh tế thị trường và cởi mở chính trị. Ông và nhiều đảng viên cao cấp đã ngầm hậu thuẫn cho yêu cầu dân chủ của cuộc biểu tình.

Image:Zhao.jpg

(Người áo đen phía sau ông Triệu chính là Thủ tướng đương nhiệm Ôn Gia Bảo)

Image

Cuộc tuyệt thực được sự ủng hộ trên toàn quốc. Công Ðoàn cũng tham gia. Ðến ngày thứ ba, số người tuyệt thực lên tới ba ngàn. Sáu trăm người đã phải được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Ngày thứ tư, hàng triệu người đổ ra trên các đường phố Bắc Kinh để tỏ sự ủng hộ. Thủ tướng Lý Bằng đồng ý đối thoại với những người tuyệt thực, nhưng không đi đến kết quả nào. Ông ta từ chối không đề cập đến các yêu sách. Hôm sau Lý Bằng lại gặp các lãnh tụ sinh viên. Vũ Khải và Quang Ðán chất vấn, nhưng ông ta vẫn lảng tránh các yêu sách. Lãnh tụ Ðặng Tiểu Bình mất kiên nhẫn. Ông ta chỉ trích việc Lý Bằng gặp gỡ sinh viên, coi đây là hành động "không chính thức." Ðể tỏ lập trường của mình, Lý Bằng đã ra lệnh cho bộ đội tiến vào thành phố để "tái lập trật tự." Lệnh giới nghiêm được ban hành. Dù vậy dân chúng vẫn xuống đường ủng hộ cuộc biểu tình. Các xe quân sự bị dân chúng chận lại. Có tin đồn rằng bộ đội tiến vào thành phố gồm toàn những người từ các miền xa. Họ bị cấm xem báo, nghe đài một tuần trước khi được huy động. Nguồn tin duy nhất họ nhận được là từ Ban Văn Hóa Thông Tin với lời tuyên truyền rằng đây là một cuộc nổi loạn của bọn xấu.
Trước sức ép tăng dần, lãnh tụ sinh viên Quang Ðán từ chức và kêu gọi chấm dứt cuộc biểu tình. Vũ Khải tuyên bố anh ta sẽ tiếp tục tham gia cho đến ngày 20 tháng 6, khi Quốc Hội nhóm họp.

Ngày 30/5, một bức tượng được các sinh viên đúc ra, cao mười mét và được gọi là "Nữ Thần Dân Chủ." Tượng được dựng lên ở quảng trường, đứng đối diện với tấm hình Mao Trạch Ðông treo trước cổng Thiên An.

Image Hosted by ImageShack.us

Ngày 31/5, bộ đội bắt đầu tiến vào thành phố. Cảnh sát chìm ngồi trong các xe bus du lịch đi vào trung tâm. Ðến ngày 2/6 đã có hai trăm ngàn bộ đội vào thành phố. Mười ngàn bộ đội định vào quảng trường nhưng bị dân chúng chận lại. Các sinh viên vẫn bám trụ.

Trước tình thế đó, sinh viên, trí thức và người lao động tham gia phong trào vẫn cương quyết không lùi bước. Họ ra một tuyên ngôn, viết rằng:

Dù những đôi vai của chúng ta vẫn không đủ sức mạnh, dù cái chết đối với chúng ta sẽ rất khắc nghiệt, chúng ta phải chấp nhận hy sinh cuộc sống, chúng ta không có chọn lựa nào khác khi lịch sử đòi hỏi chúng ta phải làm điều đó. Những huyễn tưởng đẹp đẽ về sự chịu đựng đau khổ chỉ có thể bị xóa bỏ bằng sự khổ đau chịu đựng trong hiện thực. Với vong linh của người đã khuất - chúng ta đấu tranh để được sống. Với sự tuyệt vọng để cứu lấy cái đất nước ích kỷ và không có nhuệ khí này - chúng ta dâng hiến bản thân mình. Nếu chúng ta không sẵn sàng để hy sinh thì còn ai sẽ làm điều đó đây?

Image

Tắm máu Thiên An Môn
Ngày 3 tháng 6 năm 1989, thủ tướng Lý Bằng xuống lệnh hành quân. Bộ đội dàn ra trên đường phố, đánh đập và bắt giữ bất cứ ai kháng cự. Quảng trường Thiên An Môn bị khóa chặt. Ðêm mùng 3 rạng mùng 4 tháng 6, cảnh sát ném lựu đạn cay và đánh đập mọi người với dùi cui và roi điện. Tiếng súng nổ vang ở ngoại vi thành phố. Lúc 2 giờ sáng xe thiết giáp ủi bằng các chướng ngại vật do sinh viên dựng lên. Bộ đội nã súng vào đoàn biểu tình. Từng đoàn xe tăng tiến vào quảng trường cán nát các thây người.
Image Hosted by ImageShack.us
Lệnh của chính quyền:
1. Bắn bỏ ai kháng cự.
2. Quãng trường phải được dọn dẹp sạch sẽ trước khi trời sáng (sáng ngày mùng 4 chỉ còn lại các vết máu).
3. Tất cả những người lãnh đạo cuộc biểu tình đều phải bị bắt.
Image Hosted by ImageShack.us

Cuộc đàn áp kéo dài vài ngày sau đó. Bộ đội nã súng vào bất cứ ai có thái độ khiêu khích hay cản đường. Các trường đại học bị lục soát, các nhân vật bất đồng chính kiến bị bắt đi. Hơn 1,500 người bị bắt, trong đó có ít nhất 6 lãnh tụ sinh viên trong danh sách 21 người bị truy nã. Lệnh giới nghiêm được ban hành. Sáng ngày 8, một sự im lặng ngột ngạt bao trùm thành phố. Trong số 21 sinh viên nằm trong danh sách truy nã của chính quyền, khoảng phân nửa đã lần lượt trốn ra nước ngoài

Link hình

Chính quyền tuyên bố thắng lợi trước "Cuộc nổi loạn phản cách mạng." Một số đơn vị bộ đội từ chối không tham gia vào cuộc thảm sát đã bị giải giới sau đó. Tất cả các xác chết đều bị dọn sạch trong đêm theo lệnh của chính quyền

Link hình

Số người chết
Theo báo cáo của tổ chức chữ thập đỏ Quốc tế thì có khoảng 2600 người dân bị giết và hơn 30 000 người bị thương.

Link hình

Theo báo cáo của chính quyền Trung Quốc thì có khoảng 300 lính và người dân chết, 5000 lính và 2000 dân bị thương, có 400 lính mất liên lạc. Theo báo cáo của bộ ngoại giao Hoa Kỳ thì có hơn 4000 người chết, trên 40 000 người bị thương

Image Hosted by ImageShack.us

Hậu Thiên An Môn
Cả thế giới lên án chính quyền Trung Quốc. Hồng Kông, Đài Loan mở cửa biên giới để cho người Trung Quốc vào tị nạn...
Mười lăm năm sau biến cố Thiên An Môn, người dân Hoa Lục tiếp tục bị cấm không được nhắc đến biến cố ngày 4 tháng sáu. Chính quyền cấm mọi hình thức bàn bạc về vụ Thiên An Môn. Ngay cả nhửng người mẹ mất con trong cuộc thảm sát đó cũng không được công khai khóc thương con họ. Những yêu cầu đề nghị nhà cầm quyền hiện nay cho tiến hành điều tra lại vụ việc đều bị bác bỏ. Giới quan sát cho rằng việc nhắc lại vụ Thiên An Môn đối với Đảng Cộng Sản Trung Quốc chẳng khác gì tháo băng một vết thương chưa lành. Và đối với giới lãnh đạo T rung Quốc hiện nay đó vẫn còn là một ám ảnh, một bóng ma. Và không chỉ là bóng ma mà đó là một trào lưu khiến giới lãnh đạo Bắc Kinh lo sợ.

Những người sinh viên năm nào tham gia vào vụ biểu tình tại Thiên An Môn, may mắn thóat hiểm rồi đến được những nước khác, vẫn tiếp tục cuộc đấu tranh cho một đất nước Trung Quốc dân chủ và tự do.

Link hình

Chính quyền Trung Quốc dấu diếm những vụ việc như này nên hiện tại thanh niên Trung Quốc rất ít người biết đến các sự kiện như Cách Mạng Văn Hoá , Cải cách ruộng đất hay là Thiên An Môn , đối với họ Cách Mạng Văn Hoá chỉ là 1 sai lầm nhỏ của Đảng còn Thiên An Môn chỉ là cuộc nổi loạn của bọn phản động.

Chính quyền Trung Quốc chưa bao giờ công bố chính thức con số người chết và bị thương nhưng sau vụ đàn áp, phát ngôn nhân của Hội đồng Nhà nước Trung Quốc nói trên tờ New York Times (01.07.1989) rằng có 300 người chết, phần lớn là binh lính, ngoài ra là những "kẻ côn đồ" (!). Hội Chữ thập đỏ nước này đưa ra con số tử vong ngày 04.06 là 2.600; một quan chức giấu tên của Hội thì cho rằng có 5.000 người chết và 3.000 người bị thương. Theo ước tính của tình báo NATO, 6.000 người biểu tình và 1.000 binh lính đã chết, còn theo chính những người bạn ý thức hệ của TQ là Liên Xô và các nước XHCN Đông Âu khi đó, tổng cộng con số người chết lên đến 10.000.

Không hề (vì hoàn toàn không thể nào) có ý kiến cho rằng phong trào dân chủ này là "diễn biến hòa bình" hay do "lực lượng thù địch bên ngoài". Bản thân giới lãnh đạo Đảng và Nhà nước Trung Quốc thừa biết sự bùng nổ của sinh viên, trí thức và người lao động chính là xuất phát từ trong lòng xã hội, nên họ chỉ có thể kết luận là có những thế lực trong Đảng muốn dùng sinh viên làm mất ổn định đất nước!

Đó là bản chất bảo thủ của những kẻ độc tài tàn ác,không chịu ăn năn hối lỗi vì những tội ác của mình gây ra.
Ôi bao linh hồn anh dũng nay đi về đâu
Những con người tiến bộ ở Việt Nam hãy tiếp nhận bài học này của các bạn sinh viên anh hùng Trung QUốc để Thiên AN MÔn khong xảy ra trên quên hương những người đã xây dựng nó(người Việt Nam và thợ Việt Nam đấy ạ)
Dĩ nhiên trong sách Lịch sử giảng dạy của các trường làm gì đâu lắm người chết thế,làm gì tàn bạo thế.Nói giảm,nói tránh và ..không nói được vận dụng triệt để để viết lịch sử.Những thằng điểm lịch sử cao nhất là những thằng ngu nhất.Viết đúng lịch sử thì không những ăn zêrô mà còn vào tù ngồi ăn cơm tù :D

LỜi kể của Nhân chứng

Triệu Tử Dương vị lãnh đạo đã đến khóc và khuyên sinh viên về nhà khi còn chưa muộn-giờ vẫn bị giam tại gia,ông hiện đang ốm nặng.

Share/Save/Bookmark

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Related Posts with Thumbnails